Ngày… tháng… năm…
Nini yêu quý! Chúng mình yêu nhau được bao
nhiêu lâu rồi em còn nhớ không? Tại sao khi
anh hỏi rằng: “em có yêu anh không?”, em lại
không trả lời rằng “em yêu anh” mà chỉ nói ý
tứ? – có lẽ vì em là con gái nên em ngại ngùng
khi nói ra những điều ấy, phải không em? Anh
thật ngốc nghếch và khờ khạo khi không nhận
ra được rằng, em đã yêu anh từ ngày đầu gặp
gỡ.
Ngày mình yêu nhau, anh thấy em là một cô
gái thật ngây thơ, ngoan hiền, chăm chỉ trong
mọi việc. Và đặc biệt hơn cả trong con mắt
anh, em thật xinh đẹp và đáng yêu, từ hàm
răng, ánh mắt, dáng đi, nụ cười hay đến cách
ăn mặc. Tuy không thanh cao, sang trọng và
quý phái nhưng thật giản dị mộc mạc và duyên
dáng, em ạ! Chúng mình cùng mơ về tương lai,
về gia đình hạnh phúc, đầm ấm và rộn vang
tiếng cười. Đó là những chuỗi ngày thật hạnh
phúc đối với anh, Nini à!
Còn giờ đây, dường như có một khoảng cách,
một bàn tay vô hình nào đó đang ngăn cách
đôi ta. Không phải vì anh không quyết đoán,
anh luôn ép buộc và gò bó em… mà tất cả chỉ
là sự quan tâm, lo lắng và tình yêu anh dành
cho em mà thôi. Trong mắt anh, em mãi mãi là
cô gái bé bỏng mà anh cần phải quan tâm, lo
lắng, bảo vệ, yêu thương và chở che cho em!
Đi chợ anh không muốn chọn đồ, mua đồ làm
món ăn mà lại “đùn đẩy” cho em, không phải
vì anh không quyết đoán mà là vì anh chỉ
muốn thấy em ăn ngon miệng, vui vẻ thì khi ấy
anh thấy mình ăng cũng ngon và hạnh phúc
nữa em à!
Kiếm tiền ở xã hội này với một cô sinh viên
không phải là dễ dàng mà có cả vô vàn những
khó khăn thử thách. Anh rất tôn trọng và khâm
phục ý chí của em. Anh muốn em đi đâu, về
tới nhà thì nhắn tin ngay cho anh biết hay chỉ
đơn giản là về đúng giờ mà thôi. Ý anh không
phải là em phải dừng tất cả mọi việc mà chỉ có
khi ấy anh mới thưc sự giao trách nhiệm tự
chăm sóc bản thân cho em.
Vậy mà không ngờ, sự quan tâm đó khiến em
khó chịu và em đã thẳng thắn nói với anh
rằng: “Sự quan tâm, lo lắng và tình yêu mà anh
dành cho em sẽ chẳng có ý nghĩa gì với em
hết!”. Ngoài kia là những khó khăn cạm bẫy
luôn rình rập tất cả mọi người, không chỉ
riêng ai. Là người con gái yếu đuối, mắt kém,
cả nể, cả tin và có cái gì đó “quê mùa” trong
cách suy nghĩ nên anh không đành lòng nhìn
em vất vả, lo lắng… vì anh sợ mọi sự nguy
hiểm sẽ đến với em. Lúc đó anh chỉ biết cầu
mong cho mọi điều thật tốt lành đến với em
mà thôi.
Chắc em không hiểu được điều đó phải không
ngốc yêu? Có lẽ vì thế mà em đã nói ra những
lời thật nặng nề, khiến em cảm thấy “ngột
ngạt” và gò bó. Anh thấy mình đã không dành
cho em được những gì mà em mong muốn mà
sự quan tâm lo lắng và tình yêu mà anh dành
trao em dường như đã không đúng người,
đúng lúc, đùng nơi làm cho tình cảm của
chúng ta rạn nứt.
Giờ đây, anh chỉ muốn nói với em một điều
rằng: “Anh yêu em! Hãy quay về với anh,
em nhé!”